PSSC2017    PSSC2016    PSSC2015

caylavagio
 
Một câu chuyện ngụ ngôn rất đáng suy ngẫm

Gió len lỏi theo đuổi Lá, hứa sẽ đưa Lá đi nhìn ngắm thế giới muôn màu. Lá bắt đầu động lòng, nhưng vẫn do dự hỏi ý kiến của Cây.

Cây nói: “Nếu em không rời đi, anh quyết sẽ không bao giờ từ bỏ em”. Lá nghe vậy rất cảm động quyết định ở lại bên Cây.

Thời gian dần trôi, Lá lại bắt đầu cảm thấy buồn chán, trong khi những lời hứa hẹn của Gió thực sự lay động lòng người. Cuối cùng Lá lựa chọn rời khỏi Cây mà rong chơi cùng Gió.

Trước khi rời đi, Lá hỏi Cây: “Sao anh không giữ em ở lại?”. Cây nói: “Cuộc đời này, nào phải chỉ có một chiếc Lá thôi đâu”.

Lá lại hỏi Gió: “Tại sao anh lại theo đuổi em?”. Gió mỉm cười trả lời: “Bởi vì trên đời này không có hai chiếc lá nào giống nhau”.

Lá im lặng, là Cây không hiểu thế nào là yêu, hay là bởi Gió quá si tình?

Cây hỏi Lá: “Sao em nỡ rời xa anh?”. Lá vui vẻ trả lời: “Bởi vì em muốn nhìn ngắm thế giới rực rỡ ngoài kia”.

Thực tế, Cây yêu Lá rất nhiều, nhưng vì muốn hoàn thành nguyện vọng của Lá nên Cây đã không nói lời ngăn cản.

Gió hỏi Lá: “Sao em muốn đi cùng anh?”. Lá vui vẻ trả lời: “Vì anh cho em mộng ước và giúp em biến ước mơ thành hiện thực”.

Và như thế, Lá đã theo Gió bay đi.

Nhưng khi Lá đang háo hức nhìn ngắm thế gian rực rỡ sắc màu thì Gió bỗng nhiên ngừng thổi. Lá hụt hẫng rơi xuống đất. Một chiếc xe lạnh lùng phóng qua…

Cây vô cùng đau lòng, nó hối hận vì đã không thuyết phục Lá ở lại, không giữ Lá thật chặt bên mình.

Gió lại thổi lên, nhưng nó không hề tỏ ra một chút buồn hay thương cảm. Gió nghĩ: “Bởi chúng tôi là Gió, và lời nói thì theo Gió bay đi”.

Là Gió quá vô tình, hay bởi Lá không biết thế nào là trân trọng?

Khi đánh mất tình yêu, xin đừng đổ lỗi cho cám dỗ. Khi mất đi gia đình hạnh phúc, chỉ có thể tự trách rằng chính ta đã bước vào vòng xoáy ham muốn. Khi cha mẹ và con cái giống như hai người xa lạ, chỉ có thể trách bản thân rằng ban đầu ta đã quá hồ đồ.

Trong cuộc sống có rất nhiều người giống như Lá: Làm ngơ trước hạnh phúc đang có để đuổi theo những thứ hào nhoáng bên ngoài. Đến một ngày khi mất đi tất cả, ta mới kinh ngạc phát hiện ra bàn tay mình đã phá hỏng hạnh phúc của chính mình. Nhưng dẫu có hối hận bao nhiêu thì cũng chẳng thể thay đổi được nữa rồi.

Trong thế giới hoa lệ này, có bao nhiêu người có thể cưỡng lại cám dỗ? Trong vòng xoáy của ham muốn, có bao nhiêu người có thể giữ được bản tính thuần khiết ban sơ?

Hãy gìn giữ trái tim trong sáng của bạn, đừng để Gió lay động. Hãy trân trọng tất cả những gì mình đang có, bởi ấy là duyên phận mà khó khăn lắm bạn mới gây dựng được. Chọn những gì bạn yêu, yêu những gì bạn chọn, và luôn luôn kiên định không bao giờ từ bỏ.

Bởi vì, nếu Lá luôn kiên định, thì Gió có lay động được không?
 
Cây, Lá Và Gió

Một ngày gió cuốn lá đi
Vì cây không giữ hay vì lá bay
Cây buồn mặc gió lung lay
Nhìn theo lá đã chân mây cuối trời

Lá quên nên chẳng giữ lời
Hay vì yêu lá một đời cây buông
Dù rằng tình vẫn vấn vương
Giữ chi người chẳng còn thương trong lòng

Cây cho lá thỏa ước mong
Bay theo cơn gió một vòng phiêu du
Thương thân cây thấy mịt mù
Cô đơn khi lá vi vu phương nào

Nghe lời gió nói lao xao
Bao lời hứa hẹn thủa nào lá quên
Ào ào gió thổi phía trên
Lá đi theo gió bay lên lìa cành

Ước mơ hạnh phúc mong manh
Giờ còn đâu nữa cây đành thở than
Dạo chơi khắp nẻo nhân gian
Làm sao lá biết cây đang lệ trào

Xa cây lá héo ngã nhào
Rơi trên mặt đất gió nào bận tâm
Mải mê gió vẫn âm thầm
Đuổi theo bao lá trên tầng trời cao

Nhựa trào cây khóc nghẹn ngào
Giận, thương nhưng biết làm sao bây giờ
Bến xưa cây đứng thẫn thờ
Dõi theo lá úa bên bờ sông xa

Trách cây chẳng đủ thiết tha
Hay là trách gió quá đa tình rồi
Lá giờ hối hận một đời
Nhận ra thì cũng muộn rồi còn đâu

Cũng như trong cõi bể dâu
Mải theo đuổi thứ mai sau hão huyền
Bỏ bê hiện tại thiện duyên
Đến khi quá muộn ưu phiền ích chi

Hãy nên trân quý những gì
Mà ta đang có hơn vì đa mang
Mất rồi mới thấy dở dang
Tìm sao lại được địa đàng chốn xưa.

Vì thế:

Tôi chỉ yêu thơ
Nàng ngủ trong mơ
Khi mơ thành chữ
Dù nam hay nữ
Thơ cứ ngẩn ngơ
Muôn thuở đợi chờ
Thương người sáng tạo 

Thơ không gian xảo 
Ích kỷ điêu ngoa
Chẳng cần ngọc ngà
Nói năng tệ bạc
Thơ luôn khao khát
Ca hát diễn ngâm
Mỗi lượt ai thăm
Thơ thầm cảm kích

Thơ tạo kỳ tích
Vẫn biết khiêm nhường 
Dù bao ghét thương 
Thơ thường tự tại
Nàng thơ nhân ái
Còn mãi yêu người 
Khi tạo nụ cười 
Cảm đời khốn khó

Có khi là gió
Thổi mãi theo mây
Có khi là cây
Oằn mình thương lá
Mùa đông buốt giá
Lá đỏ lá nâu
Nhìn cây âu sầu
Trơ cành nhớ lá

Thơ buồn khó tả
Khâu vá chẳng lành
Biết đời mong manh
Thơ đành than thở
Người còn cõi nhớ
Trải lòng vào thơ
Đời vốn bơ vơ
Thơ càng thấm thía

Bến bờ chữ nghĩa
Thơ biết về đâu
Trên những dòng sầu
Có bao chân lý
Cụm từ hoa mỹ
Ý nghỉ về đời
Mấy thuở rong chơi 
Mà toan với tính

Trái tim câm nín
Gõ nhịp thành thơ
Cho tình ngủ nhờ
Trên môi thơ chín....
Phạm Tương Như
 
Ngọc Linh
Theo Secretchina